Lịch sử Pimachiowin_Aki

Manitoba Hydro lên kế hoạch đề xuất cho việc xây dựng một đường thủy điện nằm trong khu vực được gọi là Bipole III. Chỉ vài ngày trước khi nghỉ hưu trên cương vị là Thủ hiến của Maritoba, Gary Doer đã thông báo rằng chính quyền sẽ quyên tặng 10 triệu đôla cho quỹ ủy thác Winnipeg để thúc đẩy, hỗ trợ việc lập hồ sơ xét Di sản thế giới để UNESCO công nhận ở phía đông của Hồ Winnipeg.[4] Đảng Dân chủ mới của Manitoba (NDP) tuyên bố rằng Bipole III sẽ gây nguy hại cho khu vực Di sản dự kiến này và việc một Di sản thế giới của UNESCO sẽ đem lại lợi ích cho cộng đồng các Lãnh thổ bản địa Đầu tiên lớn hơn nhiều.[5] Một đường dây dài hơn ở phía tây Manitoba, tốn kém hơn được đề xuất để bảo tồn tính toàn vẹn của môi trường tự nhiên ở phía đông, nơi được xét công nhận Di sản thế giới.

Năm 2004, Cục Công viên Quốc gia Canada đã thay mặt chính phủ đệ trình hồ sơ thêm vào danh sách di sản dự kiến của UNESCO theo các tiêu chí (v), (vii), (ix) và (x).[6] Ủy ban Di sản thế giới đã trì hoãn việc xem xét đề cử để cải thiện một số khía cạnh nhất định của hồ sơ đề cử, đồng thời cũng nói rằng Ủy ban cần cải thiện quy trình đề cử cho các di sản hỗn hợp như hiện nay. Trong năm 2016, sau khi sửa đổi để tập trung khá cạnh văn hóa vào truyền thống Ji-ganawendamang Gidakiiminaan (Giữ đất) của nền văn hóa Ojibwe, Ủy ban đã bắt đầu xem xét lại hồ sơ của di sản trong Danh sách dự kiến. Tuy nhiên, Canada yêu cầu trì hoàn và đã được chấp thuận sau khi Pikangikum của Ontario rút lại.[7] Năm 2018, Pimachiowin Aki được công nhận là một di sản thế giới của UNESCO bao gồm bốn trong số năm Lãnh thổ bản địa Đầu tiên là Poplar River, Little Grand Rapids, PauingassiBloodvein.[8][9]